Viễn mở toang hai cánh cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ tróc gần hết nước sơn màu xanh nhạt. Cánh cửa kêu cọt kẹt uể oải hé lộ mảnh trời vắt ngang mấy cành cây đang đung đưa đập vào mặt cửa. Luồng không khí mát rượi của rừng già ùa vào phòng. Cái ngột ngạt khó chịu của căn phòng với chiếc máy lạnh bắt đầu chảy nước dường như bị thổi trôi tuột qua ô cửa sổ bé nhỏ ấy. Viễn đứng tựa đầu vào thành cửa, phóng tầm mắt về khoảng trời xa tít tắp. Đường chân trời nhấp nhô một màu rừng xanh bạt ngàn cắt ngang bầu trời xám xịt đang chảy nước.
- Mưa từ lúc nào vậy nhỉ?
Hình như trời cứ rả rích như thế suốt đêm, từ chập khuya khi Viễn vẫn còn đang say giấc nồng sau chuyến lội bộ vào khu sinh thái rừng quốc gia này.
Chẳng hiểu vì lẽ gì Viễn đứng như phỗng hóa đá, mắt dán về những hạt mưa bay. Mưa cứ như trêu ngươi, lúc thẳng đứng như những mũi tên pha lê trong suốt cắm phập vào lòng đất, lúc tạt qua trái, khi lại hắt sang phải, theo sự ngã ngớn của những cơn gió đỏng đảnh. Mưa đập vào các tán lá. Mưa luồn qua các nhánh cây. Mưa vỗ trên các khóm cỏ. Mưa tí tách rơi trên mặt sông. Sao tất cả những tiếng mưa ấy cứ ù hết lên trong tai Viễn. Thanh âm của rừng, của mưa rừng như kéo Viễn phiêu du ở một khoảnh khắc thời gian khác, ở một miền không gian khác.
Đối với một con bé ẩm ương như Viễn thì việc bỏ nhà, bỏ việc trốn vào rừng thế này có thể coi là cả một sự kiện. Dùng dằng, do dự mãi, Viễn mới đủ can đảm quẩy ba lô một mình bước ra bến xe đò. Nhìn mấy chiếc xe khách xếp hàng dài trong bến với không biết cơ man nào là người với người, Viễn thấy ngộp thở, mấy lần định bỏ về khi nhận thấy khách du lịch bụi rừng kiểu như Viễn hình như chẳng được mấy người.
- Chị ơi, xe vào Nam Cát Tiên chừng nào chạy vậy chị?
Chị bán vé xe mệt mỏi không buồn trả lời, đưa tay chỉ cái bảng phía trên.
Viễn bực mình ra mặt. “Làm như người ta không biết chữ, không biết đọc hay sao ấy! Cái bảng ấy chỉ ghi giá vé tuyến thôi chứ có ghi giờ chạy đâu!”
- Chị ơi, xe đi Nam Cát Tiên chạy liền bây giờ hả chị? – Viễn kiên nhẫn hỏi lại.
- Trời ơi, giờ này người đi nhiều lắm, cứ lên xe ngồi chờ 5 phút sau là xe đầy khách, chạy liền ấy mà. Có mua vé không? Hỏi gì mà hỏi lắm thế! Không mua thì đứng xích ra cho người khác mua.
“Mệt không nói nổi mà sao mắng người khác thì tốn công mở miệng nói nhiều thế!” – Viễn nghĩ bụng mà tức cành hông. Khi không bị cô bán vé mắng vào mặt như thế!
Viễn đứng nán lại, cố hỏi thêm:
- Xe chạy thẳng vào rừng quốc gia luôn phải không chị?
Câu hỏi của Viễn như lọt thỏm vào một hố đen sâu hun hút không vọng lại một âm thanh hồi đáp nào. Cũng tại cái bảng chỉ ghi Tuyến Nam Cát Tiên. Mà theo như nãy giờ Viễn quan sát, hành khách hình như là về thăm nhà chứ chẳng phải vô rừng chơi như Viễn. Nếu có khách hỏi thăm thì toàn là hỏi tuyến xe có dừng ở chợ Nam Cát Tiên không thôi. Hình như cô bán vé có ý định muốn làm nản lòng một kẻ du lịch bụi rừng amateur như Viễn. Đi kiểu bụi mà chẳng biết gì thì tốt nhất nên quay về nhà học hỏi cho kỹ đã.
Những hành khách đứng sau sốt ruột chen ngang lên. Viễn đành lùi ra sau, phân vân quá chẳng biết có nên mua vé đi không nữa. Viễn đọc báo thấy người ta giới thiệu tuyến xe Kim Hoàn chạy thẳng vào rừng quốc gia hẳn hoi giá vé ghi 30.000đ. Mấy bữa nay lễ, bến xe tăng chuyến tăng giá thì cũng chẳng có gì là lạ nhưng hỏi từ quầy thông tin đến tận quầy vé mà chẳng ai cung cấp cho Viễn thông tin nào ra hồn cả. Hai cô nàng xinh xắn ngồi đỏm dáng tại quầy thông tin hình như chỉ làm cảnh mà thôi. Hỏi bất kỳ thông tin gì chắc chắn đều nhận được cùng một câu trả lời ngọt ngào đến lịm cả người:
- Em cứ ra quầy vé hỏi đi nhé!
Dịch vụ kiểu này thì tệ thật. Ai bảo “Khách hàng là Thượng đế”. Kiểu này thì thượng đế như Viễn cũng lăn ra mà khóc thôi.
Liếc nhìn đồng hồ, Viễn giật mình, la cà hỏi han có chút xíu mà đã 11 giờ trưa rồi. Nếu xe chạy liền thì sẩm tối mới đến được cửa rừng. Mà nếu chờ thì liệu phải chờ bao lâu nữa đây?
- Chị cũng đi rừng Nam Cát Tiên hả chị?
Thấy một chị nom cũng dễ thương mua vé đi Nam Cát Tiên, Viễn lân la lại làm quen.
- Ừ, nhà chị ở ngay chợ Nam Cát Tiên, nghỉ lễ được mấy bữa nên tranh thủ về thăm nhà, còn em?
- Em định vào rừng chơi!
- Vậy à! Sao không đi tour? Người ta tổ chức đàng hoàng đi an toàn hơn mà! Đi chơi mà đi có một mình, không rủ bạn bè đi cùng cho vui. Đi một mình buồn chết!
Viễn toét miệng cười trừ. Biết nói gì đây? Chẳng lẽ bảo Viễn đã rủ rê hết người này người nọ rồi mà chẳng ma nào thèm đi với Viễn đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy. Nghỉ lễ mấy đứa bạn Viễn chỉ thích nằm nhà ngủ cho sướng, quanh năm suốt tháng làm việc thở không ra hơi rồi. Đi chơi mấy ngày lễ thì khác nào hành xác. Cái gì cũng đắt đỏ, cũng bị tăng giá, khách du lịch lơ ngơ ra mấy điểm tham quan là chắc chắn bị chém đẹp, lạng quạng là không còn đường về luôn vì cháy túi. Còn đi vô rừng thì chẳng đứa nào ham. Chỉ toàn vắt với muỗi mòng, chẳng có gì vui hết. Nằm nhà ngủ lại sướng nhất. Vô rừng thì cũng chỉ ôm gối ngủ thôi.
Thật ra cái ý nghĩ vô rừng chơi chỉ vừa chợt đến khi Viễn mới mở mắt tỉnh dậy sáng nay. Vì thế mà khi gọi mấy đứa bạn rủ rê vào rừng, đứa nào cũng sửng sốt ngạc nhiên:
- Sao con Viễn bữa nay bị cái chứng gì mà đòi bỏ thành phố vô rừng chơi vậy? Cái con trước giờ chẳng chịu đi chơi đâu hết. Lên xe là say lên say xuống khiến người ta muốn liệng ra khỏi xe luôn mà giờ bày đặt rủ rê mọi người đi chơi. Con Viễn mà tổ chức tour thì nắm chắc 80% thất bại. Tổ chức vào rừng chơi cộng thêm 20% thất bại nữa. Vậy là 100% thất bại. Thất bại toàn tập. Tao bảo đảm chẳng có đứa nào tham gia đâu. Ít nhất thì cũng phải từ từ để mọi người định thần mà còn có thời gian chuẩn bị hành lý chứ. Ai đời gọi điện thoại bảo đi là đi liền như mày.
Nhỏ Gạo hét vào điện thoại rồi gác máy cái rụp. Hóa ra sáng nay nhỏ đang ngủ nướng, tức khí quá chừng khi bị Viễn đánh thức dậy. Suốt buổi sáng, Viễn gọi điện thoại đến mấy hãng lữ hành nhưng gọi cỡ nào thì cũng chỉ nghe những tiếng tít tít báo hiệu đường dây đang bận, hãng nào trả lời điện thoại thì chẳng hiểu sao mới nghe đến ba từ Nam Cát Tiên là dập máy cái rụp, cứ như là bị quấy rối qua điện thoại ấy. Hóa ra mấy hãng lớn chỉ tổ chức tour cho đoàn cỡ vài chục người trở lên thôi. Khách lẻ như Viễn xem ra bị bỏ xó. Nghĩ mà buồn thật. Không đi theo tour được thì tự tổ chức tour đi vậy. Không ai đi thì một mình Viễn đi. Chẳng lẽ lại không đi được. Từng này tuổi đầu rồi, kể ra cũng nhục mặt thật khi Viễn chưa từng một mình đi du lịch bụi rừng như thế. Gọi trực tiếp đến trung tâm du lịch sinh thái Nam Cát Tiên để đặt phòng cũng công cốc. Chẳng biết có phải tất cả phòng ốc đều đã được đặt hết rồi hay không mà chẳng thấy ai thèm trả lời máy cả. Lại chỉ nghe thấy tiếng tít tít liên hồi. Vậy mà Viễn vẫn quyết định vào rừng, cũng dự định sẵn rồi: Nếu không đặt được phòng thì Viễn sẽ thuê lều, ngủ lều cũng có cái thú riêng của nó, thoa chút kem chống muỗi thì cả sư đoàn muỗi tấn công Viễn cũng chẳng sợ.
Bước lên chiếc xe đò máy lạnh, Viễn chợt rùng mình. Mùi xăng, mùi động cơ, mùi mồ hôi, cả mùi nước hoa thoang thoảng từ cơ thể anh chàng hoặc cô nàng nào đó quyện lẫn vào nhau xộc vào mũi xông lên tận óc khiến Viễn buồn nôn, muốn ói nhưng rồi cố kiềm lại được. Xe vẫn còn lơ thơ vài khách. Có lẽ khách vẫn còn đang nhởn nhơ, nấn ná đâu đó chưa muốn lên xe hay sao. Số ghế của Viễn ngồi ngay giữa xe. Vậy là phải đợi cho đến khi xe đầy khách. Nhìn những chiếc xe lăn bánh rời bến mà Viễn nẫu cả ruột. Thời gian đợi chờ càng làm tăng thêm sự mệt mỏi và cáu gắt, bực bội. Viễn ghét nhất là phải đợi chờ, đợi chờ một cái gì đó, một điều gì đó hoặc một người nào đó. Chẳng phải Viễn chẳng thèm đợi ai quá 15 phút hay sao!!! Vậy mà giờ tính kiên nhẫn của Viễn khiến Viễn phải tự thán phục mình.
- Sao chiếc kia hình như cũng đi Nam Cát Tiên mà sao chạy rồi vậy anh?
Viễn bâng quơ hỏi anh chàng vừa ngồi xuống bên cạnh Viễn, sẵn tiện làm quen anh chàng này để nói chuyện cho đỡ sốt ruột.
- Chuyến đó đi Tà Lài, còn chuyến này đi thẳng vào rừng quốc gia. Đi tuyến Tà Lài rẻ hơn mà. Không đi suốt tuyến tự nhiên mua vé mắc hơn mấy chục ngàn làm chi. Người ta đi đến chợ Nam Cát Tiên là xuống rồi. Ít người đi suốt tuyến đến trạm cuối vô rừng chơi lắm.
- Vậy anh cũng vô rừng chơi phải không?
- Ừ, anh cũng đi du lịch bụi rừng giống em đó!
- Sao anh biết là em cũng vô rừng chơi mà bảo là giống em?
- Nhìn mặt em là anh biết liền. Chắc đây là lần đầu tiên em đi chơi kiểu này phải không?
Viễn gật đầu rồi nhìn qua cửa kiếng xe
- Sao nhìn em căng thẳng dữ vậy? Cười cái coi! Nhìn em căng thẳng mà anh sốt ruột dùm em nè. Có gì thì đi theo anh. Hay để anh làm vệ sĩ cho hén.
Viễn mỉm cười đáp trả, cố nghĩ ra một câu gì đó thật hay ho nhưng đầu óc sao trống rỗng, chẳng nghĩ được cái gì ra hồn, cũng chẳng nói được lời nào, lưỡi cứ như bị đóng băng rồi hay sao ấy.
Anh chàng bên cạnh nói loáng thoáng gì đó nhưng Viễn giả tảng không nghe, dựa đầu vào thành ghế, nhắm hờ hai mắt lại ra vẻ như mệt mỏi lắm, thiu thiu ngủ. Hình như anh ta cũng biết Viễn đang mệt nên cũng thôi không làm phiền Viễn nữa.
Ánh nắng chiếu vào ngang tầm mắt… hắt cái chói chang làm Viễn bừng tỉnh… giật bắn cả người khi biết mình đã ngủ ngon lành từ lúc nào không biết với chiếc gối êm ái chính là bờ vai của người bạn đồng hành...
(còn tiếp)